Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Khám phá thú vui câu cá trên đảo Phú Quốc
Đi Phú Quốc mà không câu cá là thiếu hẳn đi một nét độc đáo thú vị ở đảo ngọc xinh đẹp này. Được ngồi trên tàu đánh cá ngắm biển xanh lặng sóng, tới những rạn đá tập trung cơ man nào là cá mú, cá tram, cá lù, cá đồng và liên tiếp giật giây câu là niềm vui khó tả! Vietravel mời bạn tới khám phá đảo hoang Phú Quốc và tận hưởng những khoảnh khắc sôi động nơi này.
Khởi hành từ sáng sớm, lên chiếc tàu cá lướt êm trên mặt biển trong tiết trời êm dịu, mới đó mà cầu cảng An Thới đã mờ xa phía sau. Sau một hồi vòng qua Hòn Dừa, Hòn Rỏi... tàu dừng lại một nơi cảnh trí thơ mộng, biển lặng hoang sơ như chưa từng có dấu chân người. Lúc này du khách sẽ dần tận hưởng niềm vui câu cá biển đầy thú vị. Cầm trên tay thiết bị câu rê (lưỡi câu gắn dây cước quấn vào ống nhựa) và móc mồi bằng miếng mực xắt nhỏ, bạn đã trở thành một dân chài thứ thiệt rồi. 

Tin Mừng Mt 4,18-22
Lập tức, các ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mát-thêu.
Một hôm, Đức Giê-su đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-mon, cũng gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. Người bảo các ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người. Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người. 
Đó là lời Chúa.

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015




Người nghèo, người giàu


Ngày xửa ngày xưa, khi Chúa còn sống chung với con người ở dưới trần gian. Một hôm, Người chưa về tới nhà thì trời đã sập tối. Trong lúc mệt mỏi, Người đứng trước hai căn nhà đối diện nhau, một căn thì to và đẹp, còn căn kia nhỏ bé, xấu xí. Căn nhà to đẹp là của người giàu, còn căn nhỏ bé kia là của người nghèo. Người nghĩ: "Ta phải năn nỉ người giàu để ngủ qua đêm vậy!."
Khi nghe tiếng gõ cửa, người giàu mở cửa sổ ra ngó và hỏi người lạ cần gì. Chúa đáp:
- Cho tôi xin ngủ qua đêm.
Người giàu liếc nhìn người lữ hành từ đầu tới chân. Vì Chúa ăn mặc giản dị và không có nhiều tiền rủng rẻng trong túi, người giàu lắc đầu nói:
- Nhà tôi chất đầy lương thực, nên không còn chỗ cho người ngủ nhờ. Nếu ai gõ cửa xin ngủ nhờ cũng cho thì tôi cũng chỉ còn cách chống gậy đi ăn xin. Đi tìm chỗ khác mà ngủ nhờ!
Người giàu đóng cửa sổ để mặc cho người lạ đứng ngoài. Chúa đành quay sang nhà đối diện. Vừa mới gõ cửa thì người nghèo đã kéo then mở cửa và mời người lữ hành vào nhà. Anh ta nói:
- Tối nay ở lại nhà tôi nhé. Trời tối đen như mực thế này thì làm sao đi tiếp được nữa.
Chúa cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng và bước vào nhà. Vợ chủ nhà đon đả ra chào khách và nói, ông cứ tự nhiên coi như ở nhà mình, vợ chồng tuy nghèo, nhưng sẵn lòng mời khách những gì có trong nhà. Rồi chủ nhà đặt nồi nấu khoai tây, vợ đi vắt sữa dê để cả chủ lẫn khách có sữa uống. Thức ăn dọn lên bàn, khách ngồi chung với chủ nhà ăn tối, tuy bữa ăn đạm bạc nhưng khách ăn rất ngon miệng, vì chủ nhà rất niềm nở với khách. Ăn xong, trước khi đi ngủ, vợ nói với chồng:
- Tối nay mình giành giường cho khách. Ta trải rơm nằm tạm đêm nay. Khách đi cả ngày nên chắc đã thấm mệt.
Chồng bảo:
- Anh thấy cũng nên hiếu khách như vậy.
Rồi chồng lại nói với khách, rằng khách tối nay có thể ngủ ở giường cho giãn xương giãn cốt. Khách nói không muốn như vậy mà chỉ muốn nằm ở ổ rơm. Hai vợ chồng chủ nhà không đồng ý. Cuối cùng khách đành nằm giường theo ý của chủ nhà, còn vợ chồng chủ nhà thì trải rơm ngủ. Hôm sau, chủ nhà dậy sớm nấu cho khách một bữa ăn sáng ngon miệng. Khách dậy lúc ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ. Cả chủ lẫn khách cùng ngồi ăn sáng. Ăn xong, khách định lên đường. Ra tới cửa thì khách quay lại nói:
- Ông bà thật tốt bụng, ông bà có được ba điều ước, tôi sẽ giúp ông bà thực hiện ba điều ước.
Chủ nhà nói:
- Tôi chỉ mong suốt đời được thanh thản, có nghĩa là hàng ngày đủ ăn, mạnh khỏe. Tôi cũng chẳng biết dùng điều ước thứ ba vào việc gì.
Khách nói:
- Ông muốn có một căn nhà mới không để thay cho túp lều này.
Chủ nhà đáp:
- Ối dào, lại được một căn nhà mới thì còn gì bằng!
Chúa ban phước cho vợ chồng chủ nhà, khi nhìn thấy họ ở trong căn nhà mới thì Chúa lên đường.
Sau khi ngủ cho đã mắt, người nhà giàu kia thức dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ thì thấy không còn túp lều, trước mắt ông là một căn nhà mới khang trang lợp ngói đỏ. Ông mở to mắt ngắm và gọi vợ lại nói:
- Bà thử nghĩ xem, đúng là chuyện lạ trên đời. Hôm qua chỉ là túp lều, qua đêm tới sáng đã là một căn nhà khang trang đẹp đẽ. Phải sang hỏi họ mới được!
Vợ người nhà giàu chạy sang gặng hỏi vợ chồng nhà nghèo sao lại được như vậy. Người chồng kể:
- Tối qua có một khách bộ hành tới xin ngủ qua đêm, lúc chia tay sáng nay, người khách ấy cho chúng tôi ba điều ước: sống thanh thản, hàng ngày đủ ăn và luôn luôn mạnh khỏe. Rồi còn cho chúng tôi căn nhà mới khang trang này thay cho túp lều cũ.
Vợ người nhà giàu chạy ngay về nhà và kể cho chồng nghe đầu đuôi câu chuyện. Người chồng bảo:
- Đúng là tôi đáng bị trừng phạt! Giá như mà biết trước nhỉ? Người khách ấy trước đó có tới cổng nhà mình xin ngủ qua đêm, thế mà mình lại từ chối.
Vợ khuyên:
- Nhanh chân lên nào, lên ngựa chắc còn đuổi kịp người khách lạ ấy để xin ba điều ước!
Người nhà giàu vội lên ngựa và đuổi theo kịp người khách lạ. Ông ta ăn nói dịu dàng, rằng ông rất lấy làm tiếc là khi tìm được chìa khóa để mở cổng thì không thấy khách đâu nữa. Ông xin mời khách khi quay trở lại thì ngủ ở nhà mình. Người khách lạ nói:
- Khi nào quay trở lại, tôi sẽ ngủ ở nhà ông.
Người nhà giàu hỏi liệu mình có được ba điều ước như người hàng xóm không. Người khách lạ nói chắc chắn là được, nhưng tốt nhất là đừng có ước một cái gì cả. Người nhà giàu nghĩ bụng, mình phải suy tính xem cái gì mang lại giàu có và mong nó biến thành hiện thực. Giữa lúc đó người khách lạ nói:
- Cứ lên ngựa về nhà, những điều ước sẽ trở thành hiện thực.
Giờ đây người giàu có được ba điều ước, anh phi ngựa về nhà, trên đường về trong lúc anh mải suy nghĩ nên ước những gì nên nới lỏng dây cương. Vì thế con ngựa thỉnh thoảng nhảy chồm chồm làm cho anh ta không sao nghĩ được những gì mình muốn ước, anh lấy tay vỗ lưng ngựa và bảo: "Liese, ngoan nào!." Chàng vừa nói xong thì ngựa lại nhảy chồm chồm. Bực mình, chàng buộc miệng nói:
- Ta mong ngươi ngã gãy cổ.
Lập tức ngựa lăn ra đất và chết thẳng cẳng. Và như thế là điều ước thứ nhất đã được thực hiện. Vốn tính keo kiệt, anh lấy dao cắt yên khỏi ngựa và đeo yên ngựa vào lưng và đi bộ. Anh tự an ủi mình:
- Mình cũng còn hai điều ước nữa!
Trời nắng chang chang lại đi trên cát nóng, lại bị yên ngựa tì nặng trên lưng nên chàng nghĩ vẩn vơ:
- Ước gì mình có nhiều châu báu đến mức có thể trang hoàng nhà mình theo ý muốn.
Rồi chàng lại nghĩ:
- Giá mình là một nông dân vùng Bayer có ba điều ước, thì mình ước sao có bia uống cho đỡ khát, ước uống bao nhiêu cũng có và ước sao lại có sẵn một thùng dự trữ.
Rồi bất chợt chàng nghĩ tới người vợ đang ngồi ăn một mình ở nhà trong khi chàng đang đi dưới trời nắng nóng, chẳng còn suy tính gì, chàng buột miệng nói:
- Ước gì cô ta cứ phải ngồi trên chiếc yên ngựa và thế là mình thoát được cảnh phải đeo chiếc yên ngựa trên lưng!
Vừa nói xong thì chiếc yên ngựa biến mất và ngay lúc ấy chàng biết là điều ước thứ hai đã được thực hiện. Chàng tiếp tục đi dưới trời nắng chang chang, trong lòng chàng chỉ mong sao mau về tới nhà để ngồi nghĩ điều ước thứ ba. Tới nhà, chàng mở cửa thì thấy vợ ngồi như dính chặt vào yên ngựa, mồm thì càu nhàu ta thán. Chàng nói:
- Cứ yên tâm đi, cứ ngồi yên đó, anh sẽ ước chúng ta giàu nứt đố đổ vách.
Vợ bực mình la mắng và bảo chồng là đồ dê đực, rồi nói:
- Giàu có cũng chẳng giúp ích gì khi cứ phải ngồi dính chặt trên yên ngựa như thế này. Anh đã ước để tôi ngồi thế này thì giờ phải tìm cách đỡ tôi ra khỏi cảnh ngồi này!
Chẳng còn cách nào khác là phải nói điều ước thứ ba. Khi chàng vừa nói xong, thì vợ bước được ra khỏi yên ngựa. Và như thế là điều ước thứ ba đã được thực hiện. Chẳng được gì ngoài bực tức, mệt nhọc, ngựa chết. Người nghèo kia sống trong sung túc, an bình tới khi khuất núi.







BÀ QUÁ NGHÈO ĐÃ BỎ VÀO THÙNG NHỮNG ĐỒNG TIỀN CUỐI CÙNG MÀ BÀ CÓ 
Bài Tin Mừng: Lc 21, 1-4
Khi ấy, Chúa Giêsu nhìn lên, thấy những người giàu có bỏ tiền dâng cúng vào hòm tiền. Người cũng thấy một bà goá nghèo khó bỏ vào đó hai đồng tiền nhỏ, nên bảo rằng: "Thầy bảo thật các con, bà goá nghèo khó này đã bỏ vào hòm tiền nhiều hơn mọi người. Vì mọi người kia lấy của dư thừa mà dâng cho Thiên Chúa, còn bà này túng thiếu, bà đã dâng tất cả những gì bà có để nuôi sống mình".  


















Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015


Người đầy tớ trung thành
Xưa có một ông vua tuổi già lâm bệnh, nghĩ bụng: "Ta chết đến nơi mất rồi". Vua cho đòi "bác Jôhannơt trung thành" tới. Bác là người hầu được vua yêu nhất. Bác đã suốt đời tận tụy với vua. Vì vậy mà vua gọi bác là "bác Jôhannơt trung thành". 
Khi bác đến bên giường vua, vua phán: 
- Jôhannơt trung thành ơi, ta biết ta sắp chết, ta chỉ băn khoăn về con ta. Nó còn ít tuổi, dại dột, nếu nhà ngươi không hứa với ta sẽ dạy cho nó biết những cái gì cần biết và khuyên nó như người cha thứ hai, thì ta không yên tâm mà nhắm mắt. 
Bác Jôhannơt đáp: 
- Dù phải hy sinh đến tính mệnh, thần cũng không rời bỏ hoàng tử. Thần xin thề một lòng một dạ phụng sự hoàng tử. 
Vua nói: 
- Thế thì ta chết cũng được yên tâm. Sau khi ta đã nhắm mắt rồi, thì nhà ngươi dẫn cho nó xem toàn thể cung điện, tất cả các buồng, các phòng, các hầm, cùng tất cả châu báu ở đó, trừ cái buồng ở cuối hành lang dài có bức chân dung công chúa Mai vàng, vì ta sợ nó đâm si tình mà ngất đi, rồi sẽ gặp nhiều tai ương. Nhà ngươi phải bảo vệ nó. 
Sau khi nghe "bác Jôhannơt trung thành" thề lần thứ hai, vua yên lặng, đặt đầu xuống gối, rồi tắt thở. 




Bài Tin Mừng: Lc 19, 11-28
Khi ấy, Chúa Giêsu phán thêm một dụ ngôn nữa, vì Người đã đến gần Giêrusalem, mà dân chúng lại cứ tưởng là Nước Thiên Chúa sắp xuất hiện trong giây lát. Vậy Người phán rằng:

"Có người quý tộc kia đi phương xa để được phong vương rồi trở về. Ông cho gọi mười người tôi tớ đến, giao cho họ mười nén bạc và dặn rằng: "Hãy làm lợi cho đến khi ta trở về". Nhưng các người dân của ông ấy ghét ông, sai người đi theo mà rằng: "Chúng tôi không muốn ông ấy làm vua chúng tôi". Ðược phong vương rồi ông trở về, cho gọi các tôi tớ mà trước kia ông đã giao tiền cho, để biết mỗi người đã làm lợi được bao nhiêu.

"Người thứ nhất đến và thưa: "Tâu vua, nén bạc của vua đã sinh lợi được mười nén". Nhà vua bảo: "Ðược, hỡi người tôi tớ tốt lành, ngươi đã trung tín trong điều nhỏ mọn, ngươi sẽ được quyền cai trị mười thành". Người thứ hai đến thưa: "Tâu vua, nén bạc của vua đã sinh lợi được năm nén". Nhà vua đáp: "Ngươi cũng vậy, hãy cai quản năm thành".

"Người thứ ba đến thưa: "Tâu vua, đây nén bạc của vua, tôi còn giữ trong khăn, vì tôi sợ ngài: ngài là người hà khắc, và lấy cái ngài không gửi, gặt cái ngài không gieo". Vua phán rằng: "Hỡi đầy tớ bất lương, ta cứ lời ngươi mà xử ngươi. Ngươi đã biết ta là người hà khắc, lấy cái ta không gửi, gặt cái ta không gieo, sao ngươi không gửi bạc ta ở ngân hàng, để rồi khi ta trở về, ta có thể lấy cả vốn lẫn lời".

"Vua liền bảo những người đứng đó rằng: "Hãy lấy nén bạc của nó mà trao cho người đã có mười nén". Họ tâu rằng: "Tâu vua, người ấy đã có mười nén rồi". Vua đáp: "Ta nói cùng các ngươi: Ai có sẽ cho thêm, và người đó sẽ được dư dật; còn ai không có, người ta sẽ lấy đi cả cái nó đang có. Còn những kẻ nghịch cùng ta, không muốn ta làm vua, hãy đem chúng ra đây và giết chúng trước mặt ta". Nói thế rồi Chúa liền dẫn họ lên Giêrusalem.

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

TÌNH THƯƠNG VÀ PHÉP LẠ CỦA CHÚA diễn ra hằng ngày:


Tình thương và phép lạ của Chúa thể hiện nơi tất cả những bệnh nhân khi họ sống yêu thương bên nhau, sẵn sàng chấp nhật tình trạng bệnh tật, chấp nhận cả sự tàn phế của mình. Dù mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người phải chịu đựng sự thiệt thòi về tình cảm, về tinh thần, về thể xác, có cả những anh chị em bị chính người thân bỏ rơi và chối từ, có những anh chị em chết giữa sự đùm bọc của những người cùng bệnh quanh mình nhưng vẫn thanh thản từ giả cuộc đời, cứ y như cuộc đời của họ không còn ai khác ngoài những người cùng bệnh tật với mình... Đó không là phép lạ, không là tình thương của Chúa được thể hiện nơi chính cung lòng của những bệnh nhân sao!
- Tình thương và phép lạ của Chúa thể hiện nơi tất cả những nhân viên phục vụ tại khu điều trị này khi họ đón nhận sứ mạng phục vụ bệnh nhân như đón nhận chính người thân yêu. Tôi biết đồng lương dành cho cả đội ngũ phục vụ chỉ có ngần, có hạn, nhưng hình như ai cũng vui, ai cũng thấy bằng lòng... Đó không là phép lạ, không là tình thương của Chúa được thể hiện nơi chính cung lòng của đội ngũ phục vụ sao!

- Tình thương và phép lạ của Chúa thể hiện nơi tất cả những nữ tu của tu hội Nữ Tử Bác Ái (con cái của thánh Vinh-Sơn, vị thánh rất đỗi yêu thương người nghèo), khi các Chị ý thức ơn gọi của mình trên từng số phận của mỗi bệnh nhân phong. Các Chị lao vào công việc, đến mức nhiều lúc không còn thời gian để ăn, hoặc để ăn cùng nhau với cộng đoàn của mình. Một tu sĩ dòng Tên, có lần ghé thăm, khi thấy việc làm của các chị, đã thốt lên lời yêu: “Các Chị cứ hùng hục…” (vị tu sĩ không dám nói thêm, nhưng chắc ai cũng hiểu “hùng hục” là như… cái gì rồi!)… Đó không là phép lạ, không là tình thương của Chúa được thể hiện nơi chính cung lòng của các nữ tu sao!

- Tình thương và phép lạ của Chúa thể hiện nơi tất cả những ân nhân xa gần, khi họ ân cần cho đi của cải của mình để giúp các bệnh nhân an tâm sống và chữa bệnh, giúp duy trì mọi cơ sở vật chất, mọi phương tiện, mọi phương án chữa bệnh... Đó là cả một đội ngũ ân nhân lớn lao từ khắp nơi trong nước và ngoài nước, cá nhân và tập thể. Đó là những người có chức, có quyền, những thương - doanh nhân, những nhà trí thức, những người mới bán được mảnh vườn, những người ăn nên làm ra… Nhưng trong vô số những ân nhân ấy, có cả những hình ảnh của một chị bán hàng rong, hay của những sinh viên ngèo, của những tu sĩ dành dụm một khoản nào đó mà người thân cung cấp cho, những công nhân với đồng lương còm của mình… Có những ân nhân rất nghèo, nhưng không hề nghĩ đến cái nghèo của mình, mà chỉ nghĩ đến sự cho đi để đồng cảm với tất cả những con người bất hạnh tại chốn này... Tất cả không ngoài mục đích: Khu Điều Trị Phong Bến Sắn tồn tại và tồn tại cách vững vàng (trong hơn nửa thế kỷ qua, kể từ ngày thành lập). Đó không là phép lạ, không là tình thương của Chúa được thể hiện nơi chính cung lòng của mọi ân nhân sao!

Tình thương và phép lạ của Thiên Chúa ban, chúng tôi như chạm tới được, như có thể cầm nắm trên chính đôi tay mình. Càng cảm nhận phép lạ và tình thương của Chúa, chúng tôi càng hãnh diện vì mình được ở nơi đây, được sống, làm việc và phục vụ tại mảnh đất đáng yêu này…

Rất xưa, thời tiên tri Êlia, có một câu chuyện về Tình thương và phép lạ của Thiên Chúa được thể hiện nơi lòng người, rất cảm động. Đó là câu chuyện về bà góa thành Xarepta. Lúc mà tiên tri Êlia đang hoạt động, thì một cơn hạn hán lâu dài đã xảy ra. Cơn hạn hán làm nhiều người đói khổ. Trong nhà bà góa chỉ còn một ít bột và vài giọt dầu để bà chuẩn bị bữa ăn cuối cùng cho bà và đứa con trai nhỏ. Vừa gặp bà, tiên tri Êlia đã ngỏ lời: “Bà làm ơn cho tôi miếng bánh”. Không một chút do dự, người đàn bà khốn khổ đã làm theo lời tiên tri. Phép lạ từ lòng quảng đại của bà góa nghèo đã diễn ra: một bình dầu và một hũ bột trong nhà bà không bao giờ cạn cho đến khi hạn hán chấm dứt. 

Thời Chúa Giêsu, sau lần giảng dạy tại đền thờ, hình như Chúa còn nán lại để quan sát dân chúng. Chúa phát hiện, trong số những người dâng cúng tiền, có một bà góa nghèo cũng dâng cúng. Có lẽ nói “bà góa nghèo” là chưa đủ. Phải nói bà quá nghèo, mới mong bộc lộ hết cái nghèo của bà. Chúa đã không bỏ lở cơ hội, nhưng Người ghi nhận tất cả tấm lòng thành của bà góa: “Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để nuôi sống mình” (Mc 12,43-44).

Ngày nay, nhiều tập thể, doanh nghiệp cũng làm từ thiện. Hàng ngày trên báo chí, ta vẫn thấy. Dẫu sự cho đi nào cũng có lợi cho người nhận. Nhưng nhiều khi, các doanh nghiệp, dù cho đi, vẫn tìm cho họ những khoản lợi gấp bội lần. Họ có thể dùng hình thức từ thiện để đánh bóng mình, để quảng cáo thương hiệu của mình…

Hai bà góa bước ra từ những trang Thánh Kinh, có cùng một điểm giống nhau: Cả hai đã cho đi tất cả những gì cần thiết nhất cho cuộc sống của mình. Tinh thần cho đi của hai bà góa nghèo là một tinh thần cho đi nhưng không. Các bà bất kể mọi điều, dù là mạng sống của bản thân. Các bà không cần ai biết đến mình. Các bà cho đi một cách đơn sơ, không khoa trương, không lôi kéo sự chú ý của mọi người. Các bà không hề tìm cách để lộ khuôn mặt của mình…

Tinh thần của hai bà góa nghèo là điều mà hôm nay chúng tôi vẫn nhận ra nơi Khu Điều Trị Phong Bến Sắn. Không có bất cứ một nguồn lợi nào, không hề có một chút danh phận nào quay về với bản thân. Giúp đỡ và sống như một người cùi ở giữa những người cùi, làm gì có lợi hay danh phận! Tất cả những con người từ mọi miền đến đây giúp đỡ, hay trực tiếp sống, làm việc ở đây… đều chỉ là hiến thân và hiến dâng vô vị lợi. Tình thương và phép lạ của Chúa cứ lồ lộ nơi tất cả những mảnh đời sống bên nhau, sống đùm bọc, sống yêu thương, sống dâng hiến, sống cho đi như thế.

Chúng ta, từng người một, hãy nhân lên, nhân lên nhiều hơn nữa tinh thần của hai bà góa nghèo. Tinh thần ấy chính là hiện thực của tình thương và phép lạ của Chúa, có sức thúc đẩy mọi sức mạnh tốt lành cho cuộc đời hôm nay, để thế giới bình an hơn; cuộc đời đáng sống hơn; lòng người bớt thủ đoạn hơn; người người, nhà nhà dâng trào niềm chân thật dành cho nhau hơn; cuộc sống càng ngày càng giảm những mảng tối của hận thù, của vụ lợi bất chính, của những thao túng nhằm thị uy sức mạnh của mình hơn; mọi người, nhất là người nghèo, người bất hạnh hạnh phúc hơn…



Bài Tin Mừng: Lc 18, 35-43
Khi Chúa đến gần thành Giêricô, thì có một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường. Khi nghe tiếng đám đông đi qua, anh liền hỏi có chuyện gì đó. Người ta nói cho anh biết có Ðức Giêsu Nazareth đang đi qua. Bấy giờ anh liền kêu lên rằng: "Lạy ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi!" Những người đi trước mắng bảo anh nín đi, nhưng anh lại càng kêu lớn tiếng hơn: "Lạy con vua Ðavít, xin thương xót tôi!" Vậy Chúa Giêsu dừng lại, truyền dẫn anh đến cùng Người. Khi anh đến gần bên Người, Người hỏi anh: "Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?" Anh thưa: "Lạy Ngài, xin cho tôi được xem thấy". Chúa Giêsu bảo anh: "Hãy nhìn xem, lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi". Tức khắc anh thấy được và anh đi theo Người, và ca tụng Thiên Chúa. Thấy vậy toàn dân liền ca ngợi Thiên Chúa.

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015



Tin Mừng: Lc 18,1-8
Thiên Chúa minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí. Người nói: "Trong thành kia, có một ông quan toà. Ông ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì. Trong thành đó, cũng có một bà goá. Bà này đã nhiều lần đến thưa với ông: "Xin ngài bênh vực tôi chống lại kẻ kiện tôi". Một thời gian khá lâu, ông không chịu. Nhưng cuối cùng, ông ta nghĩ bụng: "Dầu rằng ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì, nhưng mụ goá này quấy rầy mãi, thì ta bênh vực mụ cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức óc". Rồi Chúa nói: "Anh em nghe quan toà bất chính ấy nói đó! Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không bênh vực những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người, dù Người có trì hoãn? Thầy nói cho anh em biết, Người sẽ mau chóng bênh vực họ. Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” 
Đó là lời Chúa.

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015



ĐẤT NƯỚC CỦA NHỮNG CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH
Từ lâu đài, thác nước đến những khu rừng, khu vườn hay các hang động, hình ảnh đất nước Italia như được gắn liền với vẻ đẹp tuyệt mỹ của những câu chuyện cổ tích. Và chắc chắn du khách sẽ không bỏ lỡ cơ hội ghé thăm những địa danh thuộc vùng đất phía Nam châu Âu này.
Italia nổi tiếng là đất nước có bề dày lịch sử, truyền thống văn học nghệ thuật và văn hóa. Bên cạnh đó đất nước xinh đẹp này còn được biết đến với vốn ẩm thực phong phú, một đội bóng đẳng cấp thế giới và các thành phố hoa lệ. Đất nước Italia luôn được nằm trong danh sách những địa điểm du lịch cần đến của nhiều du khách.
Nơi đây cũng đã sản sinh ra những con người đại tài của thế giới có thể kể đến như Leonardo da Vinci, Christopher Columbus, Marco Polo, Florence Nightingale, Dante, Raphael, Michelangelo, Nero, Giacomo Puccini, Primo Levi, Galileo, Casanova nổi tiếng, Georgio Armani, Gianni Versace, Sophia Loren và Monica Bellucci.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong danh sách dài những người con vĩ đại của đất nước này. Italia cũng là cái nôi của nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng như Đấu trường La Mã Roman, đền Pantheon, nhà thờ Thánh Peter ở Rome, quảng trường San Marco, Nhà thờ Florence, Tháp nghiêng Pisa.
Với một đất nước vốn đã mang những vẻ đẹp vô cùng tuyệt vời, du khách sẽ nghĩ ngay đến khả năng liệu những thành phố của Italia mang vẻ đẹp của những câu chuyện cổ tích hay ngược lại chính những thành phố cổ tích được lấy cảm hứng từ những nơi trên vùng đất này - nơi luôn tồn tại những khu vườn rực rỡ đến các lâu đài tráng lệ. Nếu không có thêm bất cứ lý do gì, hãy cùng lướt qua danh sách những địa điểm tuyệt vời tại đất nước xinh đẹp này.


Bài Tin Mừng: Lc 17, 20-25
Khi ấy, những người biệt phái hỏi Chúa Giêsu "Khi nào nước Thiên Chúa đến", thì Người đáp lại rằng: "Nước Thiên Chúa không đến để cho người ta quan sát, và người ta sẽ không nói được: "Này nước trời ở đây hay ở kia". Vì nước Thiên Chúa ở giữa các ông". Chúa lại phán cùng các môn đệ rằng: "Sẽ có ngày các con ước ao thấy được một ngày của Con Người mà không được thấy. Người ta sẽ bảo các con: "Này Người ở đây và này Người ở kia", các con chớ đi đến và đừng tìm kiếm. Vì như chớp sáng loè từ chân trời này đến phương trời kia thế nào, thì Con Người cũng sẽ đến trong ngày của Người như vậy. Nhưng tiên vàn Người phải chịu đau khổ nhiều, và bị dòng dõi này xua đuổi".

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015


Bài Tin Mừng: Ga 2, 13-22
Lễ Vượt Qua của dân Do-thái gần đến, Chúa Giêsu lên Giêrusa-lem; Người thấy ở trong đền thờ có những người bán bò, chiên, chim câu và cả những người ngồi đổi tiền bạc. Người chắp dây thừng làm roi, đánh đuổi tất cả bọn cùng với chiên bò ra khỏi đền thờ, Người hất tung tiền của những người đổi bạc, xô đổ bàn ghế của họ, và bảo những người bán chim câu rằng: "Hãy đem những thứ này đi khỏi đây, và đừng làm nhà Cha Ta thành nơi buôn bán".

Môn đệ liền nhớ lại câu Kinh Thánh: "Sự nhiệt thành vì nhà Chúa sẽ thiêu đốt tôi".


Bấy giờ người Do-thái bảo Người rằng: "Ông hãy tỏ cho chúng tôi thấy dấu gì là ông có quyền làm như vậy". Chúa Giêsu trả lời: "Các ông cứ phá huỷ đền thờ này đi, nội trong ba ngày Ta sẽ dựng lại". Người Do-thái đáp lại: "Phải bốn muơi sáu năm mới xây được đền thờ này mà ông, ông sẽ dựng lại trong ba ngày ư?" Nhưng Người, Người có ý nói đền thờ là thân thể Người. Vì thế, khi Chúa Giêsu từ cõi chết sống lại, các môn đệ mới nhớ lời đó, nên đã tin Kinh Thánh và tin lời Người đã nói.
Suy Niệm:
(trích trong 5 phút Lời Chúa tháng 11/2015)

Đại thánh đường Latêranô được gọi là “Mẹ các nhà thờ”, vì được đế quốc La Mã chính thức công nhận, đồng thời cũng là nhà thờ chánh toà giáo phận Rôma, nơi có ngai toà của Đức Giáo Hoàng. Mừng lễ cung hiến thánh đường Latêranô nhắc chúng ta nhớ mỗi người là những viên đá sống động của đền thờ Hội Thánh Chúa. Hơn nữa, nhờ bí tích Rửa Tội, linh hồn mỗi người chúng ta trở thành đền thờ Thiên Chúa Ba Ngôi ngự trị.


Sống Lời Chúa: Ý thức thân xác ta là đền thờ Chúa ngự.

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Cây cầu, nơi mà chàng trai 16 tuổi đã cứu sống 1 cuộc đời.


Cậu không chỉ cứu mạng sống của người đàn ông không quen biết, mà còn cứu sống cả linh hồn của người đó.
Chàng thiếu niên Jamie Harrington, 16 tuổi, sống tại thành phố Dublin (thủ đô của Ireland) là một cậu bé tốt bụng và luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác. Lòng tốt của Jamie trong một lần vô tình lại có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của một người xa lạ.
Jamie Harrington kể lại câu chuyện tình cờ của mình: Hôm đó, cậu đi qua cầu Dublin's Ha’penny thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên mép cầu. Nhìn dáng vẻ chán nản, tuyệt vọng của người đàn ông đó, dường như anh ta đang rất bế tắc, và có vẻ không thiết sống nữa.
Chàng thiếu niên tốt bụng
Nhiều người đi qua cũng ngoái lại nhìn người đàn ông đó, nhưng rồi mọi người đều bỏ mặc anh ta mà đi lướt qua, không một ai dừng lại để dành vài lời quan tâm đến người đàn ông đó. Jamie nghĩ, nếu không có ai giúp đỡ, có lẽ chỉ vài phút sau người đàn ông đó sẽ tự tử mất. Vì thế, Jamie quyết định tiến đến hỏi xem anh ta có cần giúp đỡ gì không.
Đúng như Jamie nghĩ, khi cậu đến nơi thì người đàn ông đó đã đưa hai chân ra phía ngoài cầu và chuẩn bị nhảy xuống thật. Jamie đã kéo người đàn ông đó lại, hỏi xem anh ta có ổn không. Sự xuất hiện của Jamie chính là cái phao cứu sinh cho cuộc đời người đàn ông đó. Người đàn ông đó cũng giật mình nhận ra ý định của mình điên rồ thế nào.
Với Jamie, đó chỉ là việc làm nhỏ bé, nhưng với người đàn ông đó, hành động của Jamie đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của anh ta. Lòng tốt của Jamie đã giúp anh ta nhận ra trên đời vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và đáng để trân trọng. Người đàn ông đó đã về nhà, tự mình vượt qua thời kỳ khủng hoảng của bản thân.
Hiện, người đàn ông 34 tuổi đó đã sắp lên chức bố. Anh ta đã gửi một lá thư bày tỏ sự cảm ơn chân thành đến Jamie vì đã cứu sống cuộc đời và linh hồn của anh ta, đồng thời ngỏ ý muốn đặt tên con mình theo tên Jamie để bày tỏ lòng biết ơn.
Jamie Harrington là một chàng trai tốt bụng. Cậu đã tham gia rất nhiều chương trình tình nguyện, cũng thường xuyên đi làm từ thiện. Hiện cậu đang là Đại sứ Thanh niên cho Hội đồng thành phố Dublin trong chương trình Văn hóa châu Âu 2020.
Câu chuyện “hành động nhỏ, giá trị lớn” của Jamie đang được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt.

Bài Tin Mừng: Mc 12, 38-44
Chúa Giêsu phán cùng dân chúng trong khi giảng dạy rằng: "Các ngươi hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái chào ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc. Họ giả bộ đọc những kinh dài để nuốt hết tài sản của các bà goá: Họ sẽ bị kết án nghiêm ngặt hơn".

Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân chúng bỏ tiền vào hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. Chợt có một bà goá nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu. Người liền gọi các môn đệ và bảo: "Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình".

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015



   

Một tình yêu đúng nghĩa! 

Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.

Cô ngồi trong căn phòng tối, cầm chiếc điện thoại trên tay, theo thói quen thường lệ trước khi đi ngủ, cô gõ gõ những dòng chữ trong hộp thư gửi đi: “anh yêu, ngủ ngon”. Chỉ ngắn gọn như vậy, và cô bấm nút “send”.
Những cô gái có người yêu khác thì chờ đợi những cuộc gọi điện chúc ngủ ngon, những buổi tối hò hẹn, còn cô, thay vì ở bên anh, cô lại quen với việc nhắn tin cho anh mỗi tối trước khi đi ngủ mà không cần biết anh có trả lời tin nhắn của cô hay không? Cô đã quen với kiểu tình yêu tin nhắn như thế.
Còn anh? Anh mải mê trong vòng tay một cô gái lạ mà anh gặp ở vũ trường, một cô nàng nóng bỏng, ngọt ngào với chiếc váy khoét quá gối, đến gần anh, hôn anh và tình nguyện lên giường với anh, mặc cho anh cũng chẳng hề biết cô ta là ai, ngay cả tên cô gái đó là gì anh cũng chẳng quan tâm.
Anh đâu có ngoại tình, anh không hề quyến rũ cô ta, chỉ là cô ta tự đến với anh. Anh không thể từ chối những cô gái tự nguyện với mình. Ai bảo anh có số đào hoa. Anh đang quay quồng bởi sự nóng bỏng của cô gái lạ, thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, anh không thèm để ý đến chiếc điện thoại vì anh biết tin nhắn đó là của ai, và cũng chẳng bận tâm xem nội dung tin nhắn đó là gì, vì anh biết chắc chắn đó là lời chúc: “anh yêu, ngủ ngon”.
Một ngày đông lạnh. Trong căn phòng tối có một giấc ngủ sâu sau một ngày bận rộn. Ở một căn phòng khác, với ngổn ngang đồ đạc, áo quần, giày dép cùng với hai con người nồng nặc hơi rượu.
Tia nắng sớm chiếu thẳng khiến anh tỉnh giấc. Việc đầu tiên mà anh làm đó là với lấy chiếc điện thoại, và gửi một tin nhắn yêu thương cho cô: “Dậy nào em yêu, ấm áp nhé”.
Đây cũng là thói quen của anh, sáng sớm gửi tới cô một tin nhắn yêu thương, như một công việc được lập trình sẵn. Anh tắm rửa và rời khỏi căn phòng. Anh đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc cho cô gái kia vẫn còn ngủ.
Cô kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, chuông điện thoại reo lên và dường như cô cũng biết tin nhắn đó là từ anh, và cũng giống anh, cô chẳng hề mở ra xem. Cô ăn sáng và đi làm như thói quen hằng ngày.
Hôm nay là ngày đầu tuần, nên cô đã diện một chiếc váy hồng phấn, để lộ bờ vai trắng thon thả. Cô là một cô gái thành công, giỏi giang và xinh đẹp. Cô luôn được đeo đuổi bởi các chàng trai. Nhưng cô vẫn yêu một mình anh. Dù cho tình yêu đó, như một trò chơi cút bắt.
Anh và cô làm chung công ty nhưng có lẽ một tháng hai người gặp nhau chỉ một đôi lần. Cô biết mọi mối quan hệ phức tạp của anh nhưng dường như cô không quan tâm. Cô gọi anh là người yêu. Cô không chắc thứ mà hai người đang dành cho nhau có phải là tình yêu. Có lẽ cô chỉ đùa cợt với anh cũng như chính anh đang đùa cợt cô, chỉ là những tin nhắn yêu đương được viết sẵn như thói quen của cả hai.
Nhưng cả hai lại không hề ngừng việc gửi tin nhắn cho nhau hằng ngày. Anh xem cô như người tình trong mơ, vì anh thấy ở cô là sự khác biệt, những tin nhắn yêu thương đến hàng ngày đó không làm anh chán, nó giống như một gia vị đặc biệt cho những bữa ăn cuộc sống lạt lẽo của anh.
Còn cô, việc gửi tin nhắn cho anh đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cô xem đó là công việc yêu đương duy nhất mà cô có thể làm và cô thấy vui với công việc đó.
Sau một ngày bận rộn cô trở về căn hộ, cô lao vào phòng tắm, ngắm nhìn mình trong gương, cô tự nhận mình xinh đẹp, và cũng sexy đó chứ, không hề thua kém những cô gái chân dài cặp với anh, nhưng sao cô và anh chỉ dừng lại ở những dòng tin nhắn yêu thương đó. Đôi mắt nâu chợt nhòe đi…
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.
Sao anh không trả lời điện thoại? – Cô gái lạ hỏi anh.
Chỉ là một cô gái yêu anh, muốn đến với anh, nếu anh trả lời cô ấy có nghĩa là anh sẽ bỏ rơi em đêm này đó, em muốn thế không?
Anh nói với cái chất giọng đểu cáng chết người đó cộng thêm với nụ cười nửa miệng nhạt nhòa. Và nàng ta tưởng mình đã chinh phục được anh. Nhưng sự thật chỉ là anh không biết phải nói gì với cô nên không nghe máy mà thôi.
Lại một ngày nữa trôi qua… Một ngày đông rất lạnh!
Anh gọi cho cô, anh hẹn cô đi ăn tối, và dường như cô đã đồng ý cô không quan tâm đến chuyện cũ. Cô và anh gặp nhau, cùng nhau ăn tối và cùng nhau cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh tiễn cô về, và hôn nhẹ lên má cô. Anh về và cô bước lên phòng.
Cô ngồi đó, suy nghĩ vẩn vơ về những gì đã qua. Không có gì chỉ là những tin nhắn, những cử chỉ yêu thương mà thôi, không phải tình yêu – cô tự nhủ với mình. Nhưng có một điều cô thể giấu – cô nhớ anh!
Anh lái xe, suy nghĩ về cô, anh cảm nhận cô đã run lên khi anh hôn nhẹ lên trán cô. Có điều gì đó nói với anh rằng anh đã yêu. Bất chợt điện thoại reo lên, chắc lại một cô nàng nóng bỏng nào đó, muốn qua đến với anh. Và tất nhiên anh không thể từ chối. Anh quên hết những chuyện đang nghĩ và chạy đến nơi hẹn.
Anh nhắn tin cho cô: “Anh về tới nhà rồi. Em ngủ sớm đi nhé, anh cũng ngủ sớm đây”. Cô trả lời: “Anh yêu ngủ ngon” – đúng với mô tip thường ngày.
Cô cùng bạn bước vào bar. Anh đang ngồi đó, bên cạnh là một cô nàng nóng bỏng. Cô không lấy làm lạ vì đó công việc anh làm mỗi tối. Cô ngồi ngay đó đối diện với anh. Thấy cô, anh giật mình thảng thốt. Không hiểu vì sao tim anh lại đau. Anh bước tới, kéo cô ra khỏi đám bạn.
Em đã nói là em đã ngủ cơ mà sao em lại ở đây? – Anh chất vấn cô bằng sự phẫn nộ.
- Còn anh, anh nói anh đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ cơ mà, vậy cô gái đó là sao? – Cô điềm tĩnh trả lời.
- Em nói dối anh trước.
- Anh nhắn tin cho em trước cơ mà.
- Em nói dối anh.
- Anh nói dối em.
- Hai người to tiếng với nhau ngay giữa chỗ đông người, và đây cũng là lần đầu tiên anh to tiếng với cô. Trong phút chốc đó, ai đó đã tĩnh tâm lại, và nhận ra được điều gì. Cô nhìn anh:
- Em xin lỗi, chúng ta không là gì của nhau, cả hai đã cùng nói dối coi như hòa, em về đây. – Mắt cô nhòe đi trong ánh đèn màu chập choạng.
- Đợi đã, em khóc đó ư? Em đang ghen? – Anh định lấy tay áp lên má cô rồi ngập ngừng. Để anh đưa em về - Anh nói mà con tim trĩu nặng. Anh cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm.
- Không cần đâu, anh cứ vào đi.
Cô bước thật nhanh che đi những giọt nước mắt đang rơi. Cô chợt cảm thấy nhói đau trong tim, có phải cô đã yêu anh? Anh đứng đó lặng lẽ nhìn theo bóng cô. Anh không biết tại sao mình lại nổi cáu với cô? Anh thấy tim anh đau lắm, như có ai cào xé vậy. Có phải anh đã yêu người con gái kia.
Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.
Nhưng tin nhắn yêu thương kia đã chấm dứt hay sẽ còn tiếp tục? Và tình yêu có đến với những ai đùa giỡn nó?
Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự khi xung quanh bủa vây sự giả dối. 




PHÚC ÂM: Ga 15, 9-11
"Các con hãy ở trong tình yêu của Thầy, để niềm vui của các con được trọn vẹn".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến các con. Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Nếu các con tuân giữ lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy, cũng như Thầy đã giữ lệnh truyền của Cha Thầy, nên Thầy ở lại trong tình yêu của Người. Thầy nói với các con điều đó, để niềm vui của Thầy ở trong các con, và niềm vui của các con được trọn vẹn". Đó là lời Chúa.

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015


Thư kêu gọi đóng góp cho việc trùng tu Vương cung Thánh đường Đức Bà Sài Gòn

TOÀ TỔNG GIÁM MỤC
Thành phố Hồ Chí Minh
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 01-09-2015
Kính gởi : Quý cha
                quý tu sĩ nam nữ
               và toàn thể anh chị em giáo dân
               trong đại gia đình Tổng giáo phận
THƯ KÊU GỌI ĐÓNG GÓP CHO VIỆC TRÙNG TU
VƯƠNG CUNG THÁNH ĐƯỜNG ĐỨC BÀ SÀI GÒN
Quý cha, quý tu sĩ và anh chị em rất thân mến,
Vào ngày lễ Phục Sinh năm nay, 05-04-2015, Nhà thờ Chính Toà Đức Bà Sài Gòn hay Vương Cung Thánh Đường Chính Toà Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội vừa tròn 135 năm tuổi. Ngôi nhà thờ cổ kính với kiến trúc độc đáo không chỉ là biểu tượng của giới Công Giáo, mà còn là ký ức và niềm tự hào của nhiều người dân Sài Gòn từ gần một thế kỷ rưỡi qua. Thật vậy, khi nhắc tới Hòn Ngọc Viễn Đông, hay khi chọn một hình ảnh đặc trưng cho miền đất phương Nam này, người ta nghĩ ngay đến hai hình ảnh nổi bật, hoặc là chợ Bến Thành, hoặc là Nhà thờ Đức Bà.
Đối với cộng đoàn Dân Chúa Tổng giáo phận Sài Gòn – Thành phố Hồ Chí Minh, Nhà thờ Chính Toà Đức Bà Sài Gòn là nhà thờ MẸ của tất cả các nhà thờ trong thành phố, vì là nhà thờ của Đấng Bản Quyền giáo phận. Trong ngôi nhà thờ thân yêu này, biết bao sự kiện quan trọng đã diễn ra, đặc biệt trong vòng 75 năm qua.

Ngôi nhà thờ nguyên thuỷ (1880 - 1895)
– Trước hết là việc tấn phong giám mục cho :
Đức Cha Jean Cassaigne (Đức Cha Gioan Sanh) ngày 24-06-1941,
Đức Cha Phaolô Nguyễn Văn Bình và Đức Cha Simon-Hoà Nguyễn Văn Hiền (30-11-1955),
Các Đức Cha Philipphê Nguyễn Kim Điền, Micae Nguyễn Khắc Ngữ, Antôn Nguyễn Văn Thiện, Giuse Trần Văn Thiện (22-01-1961),
Ba Đức Cha Phaolô Huỳnh Đông Các, Đaminh Nguyễn Văn Lãng, Nicôla Huỳnh Văn Nghi (11-08-1974),
Đức Cha Luy Phạm Văn Nẫm (02-02-1978), Đức Cha Giuse Vũ Duy Thống (17-09-2001).
– Tiếp đến là những cuộc tiếp đón các Đức Hồng Y Đại diện Toà Thánh Rôma với thánh lễ trọng thể : Đức Hồng Y Gregorio Pietro Agagianian (18-02-1959), Đức Hồng Y Roger Etchegaray (10-07-1989), Đức Hồng Y Rossi (11-08-1974), Đức Hồng Y Gaudencio B. Rosales, Đức Hồng Y Oswald Gracias và một số Đấng khác trong thánh lễ kết thúc Đại Hội toàn thể lần thứ X của Liên Hội Đồng Giám Mục Á Châu, vào sáng Chúa nhật 16-12-2012, và Đức Hồng Y Filoni (25-01-2015).
– Cuối cùng là thánh lễ nhậm chức của Đức Tổng Giám Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình (02-04-1961), Đức Tổng Giám Mục Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn (02-04-1998), Đức Tổng Giám Mục Phaolô Bùi Văn Đọc (19-10-2013 và 24-04-2014).
– Cũng tại Nhà thờ Chính Toà, hàng ngàn linh mục đã được phong chức, để ra đi phục vụ tại các giáo xứ và dấn thân trong công cuộc loan báo Tin Mừng trên khắp mọi miền đất nước.
Sau 135 năm hiện diện trên vùng đất Sài Gòn – Gia Định, Nhà thờ Đức Bà, tuy may mắn không bị phá huỷ bởi chiến tranh, và dù nhìn bề ngoài vẫn uy nghi và có vẻ vững chắc, nhưng do ảnh hưởng của thiên tai, do ô nhiễm từ khói bụi, do lượng khí thải từ xe cộ lưu thông đông đảo chung quanh nhà thờ, nên nhiều hạng mục đã xuống cấp rất nghiêm trọng, đặc biệt là phần mái, tháp chuông, các đà chịu lực, các mái vòm phía cuối nhà thờ. Nếu tình trạng này kéo dài thêm nữa, sẽ gây nguy hiểm cho giáo dân dự lễ.
Thưa quý cha, quý tu sĩ và anh chị em,
Chúng ta đã được tiền nhân để lại một ngôi nhà thờ cổ kính, đã được nâng lên hàng Vương Cung Thánh Đường đầu tiên của Việt Nam (sau này có thêm Vương Cung Thánh Đường La Vang, Sở Kiện và Phú Nhai), cũng là một tuyệt tác kiến trúc, một công trình tiêu biểu góp phần tạo nên diện mạo đô thị Sài Gòn - Thành phố Hồ Chí Minh. Do đó trách nhiệm của chúng ta là phải giữ gìn, bảo tồn để các thế hệ mai sau vẫn luôn tự hào và tiếp tục sử dụng. Cũng vì thế, trong thánh lễ Dầu ngày thứ Năm Tuần Thánh năm nay, 2015, tôi đã công bố quyết định trùng tu Vương Cung Thánh Đường Đức Bà Sài Gòn và thành lập Ban Trùng Tu cấp giáo phận do cha Tổng Đại Diện Inhaxiô Hồ Văn Xuân đứng đầu.
Bởi kiến trúc của ngôi nhà thờ rất độc đáo, cách xây dựng cũng khá tỉ mỉ, công phu và đạt độ chính xác cao, lại nằm giữa lòng phố xá đông đúc, nên việc trùng tu cũng đòi hỏi phải cân nhắc rất kỹ lưỡng, với sự tư vấn của nhiều công ty, tổ chức và cá nhân có chuyên môn cao và nhiều kinh nghiệm trong kiến trúc và văn hoá ... Kinh phí và thời gian thực hiện được các đơn vị thẩm định là sẽ rất lớn và có thể kéo dài nhiều năm.
Trong tinh thần hiệp thông và đồng trách nhiệm giữa các thành phần Dân Chúa, tôi tha thiết mời gọi mỗi thành viên trong đại gia đình Tổng giáo phận cùng chung sức chung lòng để có thể lau mới một phiến đá, thay thế một viên ngói, làm mới một ô kính màu hay gia cố một mảng tường ... qua việc quảng đại đóng góp vào việc đại trùng tu ngôi Nhà thờ Chính Toà thân yêu của tất cả chúng ta. Cuộc lạc quyên đợt 1 sẽ khởi sự từ đầu tháng 9 và kéo dài tới ngày 31-12-2015.
Vì lợi ích lớn lao của Hội Thánh, cách riêng của Tổng giáo phận, xin anh chị em thêm lời cầu nguyện và rộng tay giúp đỡ để công việc trùng tu Nhà thờ Đức Bà từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa.
Nguyện xin Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội, bổn mạng của Nhà thờ Chính Toà Đức Bà, và Thánh Cả Giuse, Bạn trăm năm của Đức Trinh Nữ, chuyển cầu cùng Chúa ban muôn ơn lành cho Tổng giáo phận của chúng ta, cách riêng cho những ai góp phần vào công việc đầy ý nghĩa này.
(Đã ký và đóng dấu)
Phaolô Bùi Văn Đọc
Tổng Giám Mục
Tổng giáo phận Thành phố Hồ Chí Minh

Bài Tin Mừng: Lc 14, 25-33
Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: "Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không, kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế diễu người đó rằng: "Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi".

"Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem mười ngàn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân tiến đánh mình chăng? Bằng chẳng nổi, thì khi đối phương còn ở xa, vua ấy sai một phái đoàn đến cầu hoà. Cũng thế, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta".