Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016



PHÚC ÂM:   Mt 16, 24-28
"Người ta sẽ lấy gì mà đổi được sự sống mình".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy. Vì chưng, ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai đành mất mạng sống mình vì Ta, thì sẽ được sự sống. Nếu ai được lợi cả thế gian mà thiệt hại sự sống mình, thì được ích gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi được sự sống mình?
"Bởi vì Con Người sẽ đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ trả công cho mỗi người tuỳ theo việc họ làm. Thật, Thầy bảo các con: trong những kẻ đang đứng đây, có người sẽ không nếm sự chết trước khi xem thấy Con Người đến trong Nước Người". Đó là lời Chúa.

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016


"Mọi người đều ăn no".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.
Đó là lời Chúa.
†††... Lạy Chúa Kitô, Ngợi Khen Chúa. ... †††

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016


Bài Tin Mừng: Mt 14, 22-36
Sau khi dân chúng được ăn no nê, Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau : "Ma đấy !", và sợ hãi la lên. Đức Giê-su liền bảo các ông : "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ !" Ông Phê-rô liền thưa với Người : "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài." Đức Giê-su bảo ông : "Cứ đến !" Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su.  Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên : "Thưa Ngài, xin cứu con với !"  Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói : "Người đâu mà kém tin vậy ! Sao lại hoài nghi ?" Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay.  Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói : "Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa !"

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016


PHÚC ÂM:   Mt 14, 13-21
"Mọi người đều ăn no".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ. Đó là lời Chúa.
Olav Thon (92 tuổi, nguời Na Uy) quyết định hiến tặng toàn bộ tài sản (khoảng 6 tỷ USD) cho một dự án nghiên cứu y học. Ông cho hay: "Tôi không có người thừa kế và không thể mang theo số tài sản này sau khi qua đời. Tôi có xe đạp, ván trượt tuyết. Tôi cũng không ăn quá nhiều. Cuộc sống thế là hạnh phúc rồi".

Lời Chúa:


Đức Giêsu bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn” (Mt 14,16)
Câu chuyện minh họa:
Ở Ấn Độ, người dân bị phân biệt giai cấp, những người cùng đinh nghèo đói và bị khinh bỉ. Mẹ Têrêxa đã phục vụ lâu năm tại đây. Mẹ đã lập nhiều nhà Tế Bần. Có nơi, các chị Dòng Bác Ái mỗi ngày phải lo phục vụ cả 9 ngàn người ăn. Một ngày không nấu là một ngày họ không có gì ăn. Vào ngày nọ, có một cặp vợ chồng mới cưới đến thăm và dâng cúng món tiền lớn. Mẹ Têrêxa hỏi: Ở đâu anh chị có món tiền lớn thế? Anh chị trả lời: Họ mới cưới nhau được hai ngày. Chúng tôi quyết định không tổ chức đám cưới vì muốn dành số tiền này để nuôi người nghèo. Mẹ hỏi: Tại sao anh chị lại muốn làm như thế? Họ trả lời rằng vì chúng tôi yêu nhau và muốn bắt đầu cuộc sống hôn nhân với hành động hy sinh này. Biết rằng họ thuộc hàng quý phái. Cử chỉ thật đẹp từ cõi lòng.
Suy niệm:
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh riêng không ai giống ai cả. Người giàu trong xã hội này không ít, người nghèo cũng không thiếu, có người khi đi ngủ mà bụng vẫn còn trống rỗng. Trong khi đó có những người ăn uống dư thừa, hoang phí, vứt đi,… họ chỉ vun vén cho bản thân. Hôm nay Chúa mời gọi chúng ta biết chia sẻ “năm cái bánh và hai con cá”, để những người nghèo đói cũng được hưởng dù là một mẩu bánh vụn. Nếu chúng ta biết dâng lại cho Chúa những gì chúng ta có, ắt hẳn phép lạ sẽ xảy ra; vì Ngài cần sự cộng tác của chúng ta, Ngài không muốn chúng ta chôn vùi những nén bạc quý giá ấy để rồi chính chúng ta cũng trở nên nghèo nàn trong sự ích kỷ. Nhưng nếu chúng ta biết sẻ chia, thì Chúa sẽ làm được tất cả từ những điều hy sinh nhỏ nhặt nơi chúng ta.
Không ai có thể nói mình không có cái gì để cho đi, chúng ta có rất nhiều thứ: của cải, thời gian, tiền bạc, sức khỏe, sự cảm thông, yêu thương… tất cả những điều đó cũng đủ mang lại hạnh phúc cho người khác.
Lạy Chúa, xin cho đôi tay con luôn rộng mở để trao ban, con tim con đủ lớn để yêu thương, đôi chân con vững chải để đến với anh chị em đang cần đến con.

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Chỉ bằng một cuộc điện thoại, vợ đã khiến chồng đang ở với bồ phải về ngay trong đêm

 Vì dịp nghỉ 30/4, 1/5 cả nhà phải về quê thăm ông bà nội ốm nên chưa cho các con đi chơi được. Lan và chồng đã dự định sang đầu tháng 6 cả nhà sẽ đi du lịch dài ngày. Lan đã đặt vé máy bay sẵn và lên kế hoạch cụ thể thế nhưng đùng một cái cuối tuần trước chồng Lan lại bảo anh phải thay một đồng nghiệp đi công tác Sài Gòn vì anh kia còn phải nhập viện cấp cứu.

 Đùng một cái cuối tuần trước chồng Lan lại bảo anh phải thay một đồng nghiệp đi công tác Sài Gòn vì anh kia còn phải nhập viện cấp cứu. (Ảnh minh họa)

Chồng còn an ủi mẹ con Lan và bảo khi về sẽ chuộc lỗi với 3 mẹ con. Riêng Lan thì chẳng mảy may nghi ngờ gì anh cả, nhà nào chẳng có lúc có công việc đột xuất. Chồng giúp đồng nghiệp cô ủng hộ nhiệt tình, mẹ con cô không đi chơi trước thì đi sau, cũng không sao cả.
Theo đúng kế hoạch 30.5 chồng Lan sẽ bay. Nghĩ thương mấy mẹ con ở nhà buồn, sáng chủ nhật chồng bảo hay là đưa vợ con về ngoại chơi nhưng ở trường con trai bé đúng 1.6 có tổ chức Tết thiếu nhi nên mấy mẹ con không về nữa. Lan bảo chồng cứ yên tâm đi công tác, không phải lo lắng nhiều cho mẹ con cô đâu, cô sẽ chăm sóc các con chu đáo.
Tối ấy chồng có việc ra ngoài, Lan ở nhà nấu cơm tối. Khi đang nấu cơm thì điện thoại của chồng báo có tin nhắn. Lan chỉ nhìn thấy hàng chữ 4 ngày 3 đêm hiện lên trên màn hình. Lan quay đi vì không muốn động vào đời sống riêng tư của chồng. Từ ngày cưới hai vợ chồng cô đã có giao ước như thế. Chính vì vậy 6 năm qua chưa một lần cô vào điện thoại của chồng, nhưng vẫn tin tưởng anh tuyệt đối.
Nhưng lần này không hiểu sao cô lại nổi tính tò mò. Đã quay đi rồi nhưng cô lại quay lại quyết định mở máy của chồng để kiểm tra. Do không biết password nên Lan phải nhờ tới con trai lớn của mình, vì con hay dùng điện thoại của bố chơi điện tử.
Khi mở được máy ra, có rất nhiều tin nhắn điện thoại mà chồng Lan lưu trong danh bạn dưới cái tên: “Khách dự án”. Họ hẹn hò, lên kế hoạch rất tỉ mỉ cho chuyến đi 4 ngày 3 đêm. Từ điện thoại của chồng Lan cũng dễ dàng vào được các tài khoản facebook và zalo của anh… đều thấy cơ man những cuộc nói chuyện, những dòng chữ tình tứ mà họ gửi cho nhau.
Và khi nhìn thấy hình ảnh hai vé máy bay điện tử mà hãng gửi cho chồng Lan, một vé mang tên anh và một vé của người nữ tên Hương thì Lan đã không thể nào đứng vững nổi. Vậy là đã rõ, chồng cô đi với bồ.
Dù trong lòng đã như có ngàn mũi kim đâm nhưng Lan vẫn cố gắng bình tĩnh. Cô xóa tin nhắn vừa nhận được để chồng khỏi nghi ngờ. Tối ấy ăn cơm xong cô và chồng vẫn đưa con ra ngoài chơi như bình thường. Lúc các con chơi, Lan hỏi chồng: “Con trai anh H. thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa anh”. Chồng cô trả lời rất qua quýt, thậm chí còn nói sai căn bệnh của cháu bé con đồng nghiệp mà lần trước anh nói với cô.
chi-bang-mot-cuoc-dien-thoai-vo-da-khien-chong-dang-o-voi-bo-phai-ve-ngay-trong-dem1
Cả đêm ấy, Lan đau mà vẫn cố gắng bình tĩnh. (Ảnh minh họa)
Cả đêm ấy, Lan đau mà vẫn cố gắng bình tĩnh. Sáng hôm sau cô còn chúc chồng đi vui vẻ. Sáng anh đi, tối muộn cũng không thấy gọi điện về, xưa nay không bao giờ như thế. Đợi các con ngủ Lan gọi cho chồng:
– Em à, anh tới nơi là phải làm việc với đối tác ngay giờ mới được nghỉ.
– Làm việc với đối tác chắc mất sức lắm phải không anh? Em vừa mới tới thăm con anh H, trộm vía thằng bé đã ra viện và chạy nhảy tung tăng được rồi.
– Em…
– Thôi anh cứ vui vẻ tiếp đi, mẹ con em tự lo được cho mình.
Chồng Lan đặt vé máy bay về ngay lập tức đêm hôm đó. Anh rối rít xin lỗi vợ, cầu xin cô đừng có ý định bỏ anh, anh không muốn mất đi gia đình hạnh phúc hiện tại.
1.6 vợ chồng cô và con lớn cùng đến trường xem con trai bé 3 tuổi biểu diễn văn nghệ. Nhìn 2 đứa trẻ hạnh phúc trong vòng tay bố, cô lại không nỡ để các con phải khổ. Cô đã nghĩ tới chuyện tha thứ cho chồng, thế nhưng niềm tin tuyệt đối cô dành cho anh 6 năm qua thì không còn nữa.
 

Bài Tin Mừng: Mt 5,27-32
Một hôm, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : "Anh em đã nghe Luật dạy rằng : Chớ ngoại tình. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : ai nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì trong lòng đã ngoại tình với người ấy rồi.  Nếu mắt phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi ; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục.  Nếu tay phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi ; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân phải sa hoả ngục.
 
"Luật còn dạy rằng : Ai rẫy vợ, thì phải cho vợ chứng thư ly dị. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : ngoại trừ trường hợp hôn nhân bất hợp pháp, ai rẫy vợ là đẩy vợ đến chỗ ngoại tình ; và ai cưới người đàn bà bị rẫy, thì cũng phạm tội ngoại tình.
 
Suy niệm:
(Trích trong 05 phút Lời Chúa tháng 6/2016)
 
Bài Tin Mừng hôm qua, Chúa cho biết Ngài đến để kiện tòan lề luật chứ không bãi bỏ, thì hôm nay Đức Giêsu chính thức kiện tòan điều răn thứ sáu và thứ chín: cấm ngọai tình và không được ly dị. Ngài đã kiện tòan bằng cách nào? Trong luật cũ cấm người ta phạm tội cả ước muốn lẫn việc làm. Nhưng các kinh sư đã làm sai lệch, họ cho rằng người ta chỉ phạm tội bằng việc làm cụ thể bên ngòai. Do đó Đức Giêsu đã kiện tòan bằng cách Ngài đã tuyên bố “ Kẻ nào nhìn xem một phụ nữ mà ao ước phạm tội với họ, thì đã mắc tội ngòai tình trong lòng rồi ” . Đây cũng là lời nhắc nhở những gia đình Kitô hữu hãy biết tôn trọng luật đơn hôn và vĩnh hôn trong hôn nhân.
 
Sống lời Chúa: Hãy chung thủy trong tình yêu
 
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Xin cho cha mẹ con và những gia đình Công Giáo luôn sống chung thủy với nhau. Như chính Chúa đã sống chung thủy với Giáo Hội vậy. Amen

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Bài học xúc động về sự tha thứ cho ngườikhác  

 

Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình vì điều ấy sẽ làm bạn hạnh phúc hơn, cho bạn cuộc sống đẹp hơn.

 Nhân dịp cô con gái Mira làm việc ở nước ngoài về thăm nhà, ông bà Louis quyết định cả gia đình sẽ đi ăn tối cùng nhau ở một nhà hàng sang trọng trong vùng. 
Cả nhà ai cũng mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, vui vẻ ngồi vào bàn chờ đợi được phục vụ đồ ăn. Cô hầu bàn trẻ bưng trên tay chiếc khay có món cá sốt thơm lừng tiến đến, cô lúng túng và làm nghiêng đĩa cá, nước sốt trên đĩa rưới thẳng xuống chiếc túi da đắt tiền của bà Louis.
Cô hầu bàn sợ đến mức đứng đờ người, lắp bắp xin lỗi và chờ đợi cơn thịnh nộ của khách hàng nhưng bà Louis chưa kịp tuôn ra những câu quát mắng thì cô con gái Mira đã đứng bật dậy chạy đến bên và nhẹ nhàng bảo: “Không sao đâu, chỉ là chút nước sốt thôi, lau qua là ổn mà, cô đi làm việc của mình đi”.
Cô hầu bàn rối rít cảm ơn và đi vào, bà Louis vẫn chưa hết tức giận nhưng thấy cô con gái như đang rất xúc động nên thôi. Khuya hôm đó, Mira nhẹ nhàng đến bên mẹ và cô đã kể cho bà Louis câu chuyện về cuộc sống của mình khi mới bắt đầu lập nghiệp ở nơi đất khách quê người, đó cũng là lý do tại sao cô hành xử như thế với cô hầu bàn.
Ngày đầu tiên làm việc tại một nhà hàng của một khách sạn lớn, Mira được phân công rửa ly rượu, những chiếc ly thủy tinh mỏng mảnh trong suốt, tưởng như chỉ động mạnh một chút là có thể vỡ ngay. Mira rất thận trọng, cô nhẹ nhàng, nâng niu từng chiếc nhưng khi cô xoay người, vô tình tay chạm phải chiếc ly và gạt nó xuống đất, vỡ tan, Mira sợ đến nỗi cứng đờ cả người, cô có cảm tưởng như mình đang rơi xuống địa ngục.
Người phụ trách ca đi tới, vỗ vỗ vào vai Mira và nói: “Không sao đâu”, rồi bà gọi những nhân viên khác tới dọn dẹp đống thủy tinh vỡ, không một lời trách móc Mira. Một ngày khác khi đang phục vụ rượu vang đỏ, Mira đã sơ ý để rượu vấy lên chiếc váy trắng của một vị khách, Mira đã sẵn sàng chịu trận nhưng không ngờ vị khách ấy đứng lên nói nhẹ nhàng với cô: "Không sao đâu, chỉ cần gột bằng nước là sạch mà” rồi đi vào nhà vệ sinh, không một lời mắng mỏ hay to tiếng.
Bà Louis chăm chú nghe câu chuyện của con gái và bà đã hiểu ra lý do tại sao con gái lại xúc động như vậy. Nhìn mẹ, Mira gật đầu bảo: “Mẹ à, bởi vì những lỗi lầm của con đều được tha thứ bởi sự rộng lượng của mọi người nên con cũng đã học được cách rộng lượng và tha thứ cho người khác khi họ mắc lỗi với mình”. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình vì điều ấy sẽ làm bạn hạnh phúc hơn, cho bạn cuộc sống đẹp hơn.

 

Bài Tin Mừng: Mt 5,20-26
Hôm ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : "Thầy bảo cho anh em biết, nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
 
"Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng : Chớ giết người ; ai giết người, thì đáng bị đưa ra toà.  Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : Ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt. Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh,  thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình. Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục. Thầy bảo thật cho anh biết : anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng."

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Chuyện cảm động về người mẹ mù sẵn sàng từ bỏ mạng sống để sinh con ra

Đôi mắt đã mù, sức khỏe lại yếu, mọi sinh hoạt phải phụ thuộc vào người khác nhưng chị Yên luôn tin rằng, mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất bởi chuyện có thể sống sót và sinh con khỏe mạnh trong nỗi đau đớn tột cùng của căn bệnh ung thư vòm họng giai đoạn cuối, đến nay vẫn là một kỳ tích ở Việt Nam.

Vào khoảng cuối năm 2014, cái tên Nguyễn Thị Yên (SN 1981, Đông Lao – Đông La – Hoài Đức – Hà Nội) được rất nhiều người nhắc đến như một biểu tượng của sự hy sinh cho tình mẫu tử thiêng liêng. Chắc hẳn, nhiều người vẫn chưa quên câu chuyện về chị, người đã từ chối phác đồ điều trị bệnh ung thư vòm họng giai đoạn cuối, chấp nhận từ bỏ đôi mắt, thậm chí là cả tính mạng để giữ lại đứa con trong bụng.

Yêu con hơn cả mạng sống của bản thân

Đến thăm chị Yên vào một ngày mưa lạnh đầu tháng 3, chúng tôi không khỏi xót xa khi nhìn thấy chị với thân hình gầy gò, đôi mắt đã mù đang lần từng bước chân để đến bên con. Dù khoảng cách từ chỗ chị Yên đứng đến chiếc giường con gái đang nằm chỉ chưa đầy 2m song, việc có thể chạy đến ngay lúc con khóc đối với chị luôn là một thách thức.
 

Mắt không nhìn thấy gì, chị Yên (áo xanh) phải nhờ 2 chị gái phụ giúp chăm sóc bé Cẩm Tú. (Trong ảnh là chị Nguyễn Thị Chiên - chị gái chị Yên, đang cho bé Cẩm Tú uống sữa). 

Nhớ lại ký ức kiên cường đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo để giành giật mạng sống cho con, chị Yên không khỏi xúc động. Nước mắt chảy dài trên đôi gò má hao gầy, chị nhớ lại câu chuyện buồn của đời mình.
 
Sinh ra và lớn lên trong gia đình thuần nông nghèo khó, chị Yên sớm từ bỏ việc học hành để đi làm công nhân cho một công ty dệt may. Với vẻ ngoài xinh đẹp, cao ráo, lại chịu thương chịu khó, chị Yên ngày đó đã khiến anh Lê Văn Hợp (SN 1980, làm nghề lái xe taxi) xiêu lòng ngay từ những lần gặp đầu tiên.



Gia đình nhỏ hạnh phúc của chị Yên.
 
Kết hôn chưa được bao lâu, chị Yên mang thai đứa con đầu lòng. Cuộc sống gia đình đang yên ấm hạnh phúc thì đến tháng 5 của thai kỳ, chị Yên phát hiện mình bị bệnh ung thư vòm họng giai đoạn cuối.
 

Chị Yên không kìm nổi xúc động khi nhắc lại chuyện quá khứ.

“Mới đầu, khi có kết quả xét nghiệm, chồng tôi lặng thinh, sắc mặt thay đổi hẳn nhưng vẫn nói rằng tôi chỉ bị bệnh nhẹ thôi, nếu ăn uống nghỉ ngơi điều độ là sẽ khỏe. Nhưng tôi thấy lạ lắm, nếu chỉ bị bệnh nhẹ thì tại sao tôi lại thấy mình yếu đến thế rồi ngay cả bố tôi, dù tuổi đã cao cũng lọ mọ từ quê ra thăm” - chị Yên nghẹn ngào nhớ lại.
 
Đoán biết có sự chẳng lành, chị Yên gặng hỏi mọi người và cuối cùng nhận được tin sốc, chị bị ung thư vòm họng cấp độ 4. Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của chị rất yếu, khối u đã phát tác, nếu không chữa kịp, nhiều nhất chị Yên chỉ sống thêm được khoảng 2-3 tháng.
 
Tuy nhiên, hiện nay, không có loại thuốc trị ung thư nào có thể dùng được cho phụ nữ có thai nên nếu muốn trị khỏi bệnh, chị Yên buộc phải bỏ đi đứa con của mình.

 

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô
46 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, anh ta tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. 47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng : “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” 48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng : “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” 49 Đức Giê-su đứng lại và nói : “Gọi anh ta lại đây !” Người ta gọi anh mù và bảo : “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy !” 50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. 51 Người hỏi : “Anh muốn tôi làm gì cho anh ?” Anh mù đáp : “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” 52 Người nói : “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh !” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Bài Tin Mừng: Mc 10, 32-45
Đức Giê-su và các môn đệ đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Người dẫn đầu các ông. Các ông kinh hoàng, còn những kẻ theo sau cũng sợ hãi. Người lại kéo riêng Nhóm Mười Hai ra, và bắt đầu nói với các ông về những điều sắp xảy đến cho mình: “Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ lên án xử tử Người và sẽ nộp Người cho dân ngoại. Họ sẽ nhạo báng Người, khạc nhổ vào Người, họ sẽ đánh đòn và giết chết Người. Ba ngày sau, Người sẽ sống lại.”
 
Hai người con ông Dê-bê-đê là Gia-cô-bê và Gio-an đến gần Đức Giê-su và nói: “Thưa Thầy, chúng con muốn Thầy thực hiện cho chúng con điều chúng con sắp xin đây.” Người hỏi: “Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh điều gì?” Các ông thưa: “Xin cho hai anh em chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang.” Đức Giê-su bảo: “Các anh không biết các anh xin gì! Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép rửa Thầy sắp chịu không?” Các ông đáp: “Thưa được.” Đức Giê-su bảo: “Chén Thầy sắp uống, anh em cũng sẽ uống; phép rửa Thầy sắp chịu, anh em cũng sẽ chịu. Còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị cho ai thì kẻ ấy mới được.”
 
Nghe vậy, mười môn đệ kia đâm ra tức tối với ông Gia-cô-bê và ông Gio-an. Đức Giê-su gọi các ông lại và nói: “Anh em biết: những người được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Nhưng giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em; ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ mọi người. Vì Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.”

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

              Kết quả hình ảnh cho hình ảnh phi hành gia

Phi hành gia người Anh đầu tiên lên vũ trụ

  

Phi hành gia Tim Peake làm việc cho Cơ quan Vũ trụ châu Âu NASA, ngày 15/12/2015, đã trở thành nhà du hành vũ trụ mang quốc tịch Anh đầu tiên đặt chân lên Trạm Vũ trụ quốc tế (ISS).

Tại đây, Peake sẽ làm phận sự “công dân’ vũ trụ (sống ngoài Trái Đất) trong 6 tháng. Trước Peake đã có không ít phi công vũ trụ gốc Anh bay lên ISS song lúc đó họ mang quốc tịch Mỹ.Cùng song hành và lưu trú với Tim Peake trên Trạm ISS còn có hai đồng nghiệp khác, một người Nga Yury Malenchenko và một người Mỹ Tim Kopra.
Tên lửa Soyuz của Nga với số hiệu TMA-19 chở ba phi hành gia trên đây đã rời bãi phóng ở sân bay vũ trụ Baikonur tại Kazakhstan và sau 6 giờ bay đã tiếp cận với Trạm ISS vào lúc 11 giờ 03' theo giờ GMT (18 giờ 03' theo giờ Việt Nam) đúng như lịch trình.
Trên trạm ISS, bộ ba “tân cư dân vũ trụ” này sẽ cùng sát cánh làm việc với bộ ba “cựu cư dân vũ trụ” khác hiện đang có mặt trên ISS, gồm Scott Kelly của NASA cùng Sergei Volkov và Mikhail Kornienko của Nga. Trong khi đó, ba cựu phi hành gia khác là Kjell Lindgren của NASA, Kimiya Yui của Nhật Bản và Oleg Kononenko của Nga hết nhiệm vụ và sớm quay trở về Trái Đất vào ngày 18/12/2015 tới.
Trạm ISS với tổng mức đầu tư lên đến 100 tỷ USD nhưng chỉ đủ chỗ sống cho 6 người! Trạm bay theo quỹ đạo quanh Trái Đất và cách Trái Đất 400 km. Với vận tốc bay khoảng 28.000 km/giờ, ISS mất 90 phút để hoàn thành một vòng quay quanh địa cầu chúng ta.
Trạm ISS được phóng lên quỹ đạo vào năm 1998 và mãi 2 năm sau; tức vào ngày 2/11/2000 ISS mới bắt đầu nhiệm vụ với việc được đón 3 phi hành gia đầu tiên gồm Bill Shepard của NASA cùng 2 phi hành gia người Nga Yuri Gidzenko và Sergei Krikalev trong một chuyến làm việc kéo dài 136 ngày.
Đó là đội thám hiểm đầu tiên còn đội thám hiểm hiện nay là đội thứ 45. Như vậy đã có tổng số 45 đội thám hiểm với hơn 220 phi hành gia lần lượt sống và làm việc trên Trạm Vũ trụ Quốc tế ISS này.

                        

 

 

 

 

 

 

 

Bài Tin Mừng: Lc 24, 46-53
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Như đã ghi chép là Ðức Kitô phải chịu khổ hình và ngày thứ ba từ cõi chết sống lại; và nhân danh Người mà rao giảng việc sám hối và ơn tha tội trong mọi dân, bắt đầu từ Giêrusalem. Các con là nhân chứng những sự việc ấy. Thầy sẽ sai đến với các con Ðấng Cha Thầy đã hứa; vậy các con hãy ở lại trong thành cho đến khi mặc lấy quyền lực từ trên cao ban xuống". Rồi Người dẫn các ông ra ngoài, đến làng Bêtania, và giơ tay chúc phúc cho các ông. Sự việc xảy ra là đang khi Người chúc phúc cho các ông, Người rời khỏi các ông mà lên trời. Các ông thờ lạy Người, và trở về Giêrusalem lòng đầy vui mừng. Các ông luôn luôn ở trong đền thờ mà chúc tụng Thiên Chúa. Amen.

 

                      

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016


 
     
PHÚC ÂM: Ga 16, 16-20
"Các con sẽ buồn sầu, nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy, vì Thầy về cùng Cha".
Bấy giờ trong các môn đệ có mấy người hỏi nhau: "Điều Người nói với chúng ta: 'Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy', và 'Vì Thầy về cùng Cha', như thế có ý nghĩa gì?" Họ nói: "Lời Người nói 'Một ít nữa' có ý nghĩa gì? Chúng ta không biết Người muốn nói gì?"
Chúa Giêsu nhận thấy họ muốn hỏi Người, nên Người bảo họ: "Các con hỏi nhau vì Thầy đã nói: Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy. Thật, Thầy bảo thật với các con: các con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu; nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui".
Đó là lời Chúa.
           

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

  Tin Mừng Chúa Giêsu  Kitô theo thánh Luca.
Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái và luật sĩ lẩm bẩm rằng: "Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng". Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này:
"Người kia có hai con trai. Đứa em đến thưa cha rằng: 'Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con'. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: 'Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: "Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha"'. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: 'Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa'. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: 'Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy'. Và người ta bắt đầu ăn uống linh đình.
"Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: 'Đó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ'. Anh liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: 'Cha coi, đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về, thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó'. Nhưng người cha bảo: 'Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy' ".
Đó là lời Chúa.                                                                                                                                                                                                            

Câu chuyện về đứa con bất hiếu

   Mẹ tôi chỉ còn một bên mắt. Tôi ghét điều đó, và vì thế tôi ghét luôn cả mẹ. Mẹ có một cửa hàng nhỏ ở khu chợ tồi tàn, lượm lặt đủ các loại rau cỏ lặt vặt để bán. Bà làm tôi xấu hổ.
Một ngày kia ở trường tôi có sự kiện đặc biệt, và mẹ đã đến. Tôi xấu hổ lắm. Tôi nhìn mẹ với ánh mắt rất căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi người trêu chọc tôi:
– Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?
Tôi ước gì mẹ biến mất ngay khỏi thế giới này, vì vậy tôi nói với bà rằng:
– Mẹ, tại sao mẹ chỉ còn một bên mắt thôi? Mẹ sẽ chỉ biến con thành trò cười cho thiên hạ. Sao mẹ không chết luôn đi?
Mẹ tôi không phản ứng. Tôi nghĩ mình quá nhẫn tâm, nhưng lúc đó cảm giác thật thoải mái vì tôi nói ra được điều muốn nói suốt bấy lâu.
Câu chuyện về đứa con bất hiếu
Câu chuyện về đứa con bất hiếu
Đêm hôm ấy…
Tôi thức dậy, xuống bếp lấy cốc nước. Mẹ đang ngồi khóc trong đó, rất khẽ, cứ như bà sợ rằng tiếng khóc có thể đánh thức tôi. Tôi vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Chính vì câu tôi đã thốt ra với mẹ, nên có cái gì đó làm đau nhói trái tim tôi.
Ngay cả vậy chăng nữa, tôi vẫn rất ghét mẹ. Tôi tự nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, bởi vì tôi ghét người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.
Rồi tôi lao vào học. Tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng với tất cả sự tự tin và nỗ lực. Tôi rời bỏ mẹ đến Hà Nội.
Tôi kết hôn, mua nhà và làm cha. Giờ đây, tôi là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Tôi thích cuộc sống ở thành phố. Sự náo nhiệt, sôi động giúp tôi quên đi hình ảnh người mẹ tội nghiệp.
Cho tới một hôm, người tôi không mong đợi nhất đã xuất hiện trước cửa nhà. Mặt tôi tối sầm lại, tôi đã lạnh lùng hỏi người đàn bà đó:
– Có chuyện gì không? Bà là ai?
Đó là mẹ tôi, vẫn dáng người còm cõi và gầy gò ấy, vẫn là người phụ nữ với đôi mắt không hoàn thiện ấy.
Đứa con bốn tuổi của tôi nhìn thấy bà, nó đã quá sợ hãi, chạy núp vào một góc nhà. Tôi vờ như không nhận ra bà, nhìn bà giận dữ rồi nói:
– Bà là ai, tôi không quen bà.
Tôi đang tự lừa gạt mình và thực sự từ bao lâu nay tôi vẫn tự lừa mình như thế. Tôi cố quên đi cái sự thật bà là mẹ tôi. Tôi luôn muốn trốn tránh sự thật này. Tôi đuổi bà ra khỏi nhà chỉ vì bà khiến đứa con gái nhỏ của tôi sợ hãi.
Đáp lại sự phũ phàng ấy, người đàn bà tiều tụy kia chỉ nói: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã tới nhầm địa chỉ” và rồi bà đi mất.
“May quá, bà ấy không nhận ra mình” – tôi thầm nhủ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tự nói với mình rằng sẽ không bao giờ quan tâm hoặc nghĩ về bà.
Một ngày, tôi được mời về trường cũ để gặp mặt nhân kỷ niệm thành lập trường. Tôi nói dối vợ rằng sẽ đi công tác mấy hôm.
Sau buổi họp mặt, tôi lái xe đi ngang qua ngôi nhà mà tuổi thơ tôi đã từng gắn bó – một cái lều cũ rách, lụp xụp, ẩm ướt. Bây giờ nó vẫn thế. Tôi xuống xe và bước vào. Tôi thấy bà nằm ở đó, ngay giữa sàn đất lạnh lẽo, trong tay ba có một mẩu giấy. Đó là bức thư bà viết cho tôi.
“Con trai yêu quí của mẹ!
Mẹ nghĩ cuộc đời này mẹ đã sống đủ. Mẹ sẽ không thể đến thăm con thêm lần nào nữa, nhưng mẹ có quá tham lam không khi mong con trở về thăm mẹ dù chỉ một lúc. Mẹ nhớ con nhiều, và cũng rất vui khi nghe tin con đã trở về thăm lại lớp cũ. Mẹ đã rất muốn tới trường chỉ để nhìn thấy con. Nhưng mẹ đã quyết định không đến, vì con.
Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, có lẽ mẹ đã làm con thấy hổ thẹn với bạn bè.
Con biết không, hồi còn rất nhỏ, con bị tai nạn và vĩnh viễn mất đi một bên mắt của mình. Mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên với khiếm khuyết trên khuôn mặt đáng yêu, vì vậy, mẹ đã tặng nó cho con.
Mẹ rất tự hào vì con trai mẹ có thể nhìn trọn thế giới mới có một phần của mẹ ở đó, mẹ chưa bao giờ buồn vì con hay bất cứ điều gì con đã làm. Con đã từng ghét bỏ hay tức giận mẹ, nhưng mẹ biết, trong sâu thẳm từ trái tim, đó là bởi vì con cũng yêu mẹ.
Mẹ rất nhớ khoảng thời gian khi con trai mẹ còn nhỏ, khi con tập đi, khi con ngã hay những lúc con chạy loang quanh bên mẹ. Mẹ nhớ con rất nhiều, mẹ yêu con, con là cả thế giới đối với mẹ”.
Hãy trân trọng,ghi nhớ từng khoảnh khắc và yêu thương những người thân bên cạnh bạn đừng để sau này bạn không còn có cơ hội để nữa. 
Hãy yêu thương chính cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
                                                                                                                                                              
BÀI TIN MỪNG: Lc 15, 1-3. 11-32
“Em con đã chết nay sống lại”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.
Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái và luật sĩ lẩm bẩm rằng: “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng”. Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này:
“Người kia có hai con trai. Đứa em đến thưa cha rằng: ‘Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con’. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: ‘Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: “Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha”‘. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: ‘Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa’. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: ‘Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy’. Và người ta bắt đầu ăn uống linh đình.
“Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: ‘Đó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ’. Anh liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: ‘Cha coi, đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về, thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó’. Nhưng người cha bảo: ‘Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy’ “.
Đó là lời Chúa.